Penanpe và chú chó nhỏ

Penanpe và chú chó nhỏ

Một ngày đẹp trời, Penanpe ra sông bắt cá hồi thì một con quạ từ phía thượng nguồn bay đến, đậu trên cây kêu:

– Ta muốn ăn súp cá hồi! Ta muốn ăn súp cá hồi!

Nghe vậy, Penanpe lựa con cá to nhất trong số cá bắt được, rửa sạch rồi đưa con quạ, nói:

– Chắc quạ mày cũng có cha, mẹ ở nhà phải không? Đem về mời cha mẹ cùng ăn nhé.

Con quạ vui mừng, tha con cá hồi nặng trĩu bay đi.

Ngày hôm sau, cũng trong lúc Penanpe đang bắt cá thì một người con gái đẹp tuyệt trần anh chưa từng thấy bao giờ, đi đến và nói:

– Hãy đi theo tôi!

Penanpe lấy làm lạ nhưng cũng đi theo nàng. Được một lúc thì thấy có một ngôi nhà làm bằng gỗ ở một nơi mà từ trước đến giờ không ai nghĩ có nhà cửa gì cả. Người con gái vào nhà rất tự nhiên, Penanpe cũng theo vào thì thấy bên bếp lửa, có một cặp vợ chồng già rất đẹp lão ngồi đó. Bên cạnh chỗ ông lão ngồi có một cái thớt, trên đó là con cá hồi mà Penanpe đã cho con quạ. Đầu cá hồi được đặt hướng về thần Lửa nơi bếp lò. Penanpe ngạc nhiên nhìn quanh nhà. Trong nhà xếp đầy những hộp sơn mài đựng ngọc ngà châu báu chạm khắc hình quạ. Ông lão chậm rãi lên tiếng:

– Ta là vua loài Quạ. Nhưng vì tuổi già sức yếu, đến miếng ăn của bản thân cũng không thể đi kiếm được. Đành phải sống dựa vào đứa con gái duy nhất. Hôm qua, con gái ta đến chỗ anh, chỉ nói “muốn ăn súp cá hồi” mà anh đã tặng cho con cá to nhất. Ta rất lấy làm cảm kích. Để cám ơn anh, ta gửi tặng anh một con chó nhỏ. Anh hãy dắt nó về. Trên đường về, nếu con chó không nhảy qua được những cái cây nằm ngã do gió mạnh thì hãy cho nó một cái rưỡi bánh dango, còn nửa cái phần anh để đi tiếp.

Penanpe dắt con chó và đem theo một bịch đầy bánh dango về. Trên đường, quả thật cả hai liên tục gặp những thân cây bị ngã. Dù thân cây không to lớn gì mấy nhưng vì con chó còn nhỏ nên nó không băng qua được. Cứ mỗi lần như vậy, Penanpe lấy dango trong bịch ra, cho con chó một cái rưỡi, phần mình chỉ ăn nửa cái. Cứ thế, cuối cùng cả hai cũng về đến nhà.

Trời trở tối, xung quanh đã chìm vào giấc ngủ yên, chỉ có con chó nhỏ của thần Quạ cứ chạy quanh nhà. Những lúc như vậy, có thể nghe thấy tiếng vật gì đó rơi. Cứ thế cho đến sáng.

Sáng ra, Penanpe nhìn kỹ thì thấy vật mà con chó nhỏ đánh rơi đêm qua là những đồng tiền thần. Những đồng tiền của thần Quạ rơi khắp sàn nhà. Penanpe gom hết lại, anh trở thành người giàu có, sống sung túc, chẳng thiếu thốn gì.

Một ngày nọ, Pananpe sống ở cuối sông đến nhà Penanpe hỏi:

– Làm sao một người lúc xưa cũng nghèo khổ như ta, bây giờ lại trở nên giàu có như vậy?

Penanpe trả lời:

– Anh vào nhà ăn cái gì đi đã. Rồi tôi sẽ kể ngọn ngành cho nghe.

– Ta đã nghe và biết hết cả rồi.

Pananpe vừa nói vừa hằn học đi tiểu vào cột cửa ra vào nhà Penanpe, xong bỏ đi. Pananpe bắt chước Penanpe, ra đúng khúc sông Penanpe bắt cá hồi và bắt đầu bắt cá. Thế là một con quạ từ thượng nguồn sông bay đến kêu:

– Ta muốn ăn súp cá hồi! Ta muốn ăn súp cá hồi!

Pananpe nghe vậy liền lấy con cá nhỏ xíu, vừa đẻ hết trứng nên nhìn chẳng ngon lành gì, lại dùng cát chà chà con cá rồi ném về phía con quạ. Con quạ miễn cưỡng tha con cá bay đi.

Ngày hôm sau, Pananpe đang chờ ở chỗ cũ thì một người con gái xinh đẹp đi đến, nói:

– Hãy đi theo tôi!

Pananpe đi theo thì họ đến một ngôi nhà gỗ, trông có vẻ là nơi thần linh cư ngụ. Anh ta theo người con gái vào nhà thì thấy bên bếp lửa có cặp vợ chồng đẹp lão ngồi đó. Bên cạnh chỗ chủ nhà ngồi có một cái thớt, trên đó là con cá hồi nhỏ xíu, xấu xí, nát bấy vì bị chà cát mà Pananpe cho con quạ hôm qua. Đầu cá hướng về thần Lửa. Thần Quạ không nói lời cảm tạ, chỉ cho anh ta con chó nhỏ và bịch bánh dango rồi dặn:

– Khi con chó nhỏ này không nhảy qua được mấy thân cây bị ngã giữa đường, hãy cho nó một cái bánh rưỡi, còn anh ăn nửa cái.

Pananpe hí hửng dắt con chó về. Thế nhưng chỉ đi một lúc là con chó nhỏ đã không băng qua được cả cái thân cây nhỏ xíu, nó cứ loay hoay mãi. Mỗi lần như vậy, Pananpe quay lại đạp con chó rồi cho nó nửa cái dango, phần mình ăn một cái rưỡi. Cứ như thế, cả hai về đến nhà.

Đến khi trời tối, mọi vật xung quanh chìm vào giấc ngủ thì con chó nhỏ của thần Quạ cứ chạy quanh nhà, từ đó phát ra tiếng vật gì đó rơi. Âm thanh đó cứ kéo dài đến sáng. Pananpe hồi hộp nằm chờ, mong cho trời mau sáng.

Khi trời sáng hẳn, Pananpe chắc mẩm những đồng tiền thần đã đầy nhà nên không mặc quần áo gì, cứ thế bật dậy. Thế nhưng xung quanh chỉ toàn là phân chó, người Pananpe dính đầy phân.

“Nên mới nói, cho dù là cho quạ hay các loài vật khác, thì thức ăn cũng phải chọn chỗ ngon và được rửa sạch.”

Pananpe nói vậy rồi biến mất.

Chia sẻ Truyện này