Nỗi lòng cha

Không biết ngày con gái đi lấy chồng có phải là ngày dài nhất trong cuộc đời cha hay không, nhưng chắc chắn đó là một trong rất ít ngày mà cha phải trải qua biết bao nghĩ suy, trăn trở.

Mẹ có một thời con gái
Như tơ trời quá mong manh
Mẹ sinh con là con gái
Hạnh phúc, niềm đau, một lần…


Những vần thơ ấy theo cha suốt từ bấy đến nay. Có nghĩa là đã 1/4 thế kỷ rồi. Kỳ lạ! Cha hỏi bất kỳ cha mẹ nào có con gái, họ đều nói là có “cái lo lo” giống cha. Thế rồi đến ngày cha chợt vỡ ra rằng “cái lo lo” nó ngập tràn tâm tưởng bởi vì đời người con gái – phụ nữ khổ sở trăm bề. Hàng ngàn năm mẹ cứ ru con, bà cứ ru cháu trong cái mỏng manh, dễ vỡ, dễ sai của thác lũ cuộc đời…

Ngày mai, con gái của cha sẽ đến với một thế giới khác của kiếp người. Sự tiếp tục của bổn phận có tên gọi là hạnh phúc. Nhưng con hãy nhớ rằng sau cánh cửa ngọt ngào ấy là những gánh nặng của muôn đời. Rồi con sẽ làm mẹ và chắc con sẽ thương mẹ con hơn…

Trong rất nhiều điều khó nói, có lẽ, điều khó nhất chính là điều cha chưa nói được bao giờ. Nó nằm ở chốn của cái vô cùng của hiểu biết và cảm nhận. Đã ai cảm được và hiểu được đủ đầy ngôn ngữ của trái tim yêu thương trong suốt những tháng năm dằng dặc của cuộc đời? Cảm ơn sự sống đã cho con người được làm cha, làm mẹ. Dẫu sao, những lời rất ngắn ngủi này cũng phải dừng lại bởi một lời chúc – một điều ước thiết tha. Con gái có biết không, cha cầu chúc cho con, từng ngày, luôn hiểu đúng cái lẽ của bổn phận làm người, để hiểu vì sao mỗi khi hạnh phúc, ta lại giật mình, nước mắt long lanh…

Chia sẻ Truyện này