Nỗi thương tiếc của Đức Phật Thích Ca

Nỗi thương tiếc của Đức Phật Thích Ca

Vô lượng số kiếp về trước, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, khi đó, thân vẫn là người phàm. Ngài quy y Tam Bảo, tuân thủ giới luật là chuyện sau này.

Có một lần, ngài cùng với người cậu đi đến nơi xa để làm ăn buôn bán. Trên đường trở về, cậu của ngài vượt qua đường sông trước, đi đến một hộ gia đình. Trong nhà chỉ có người mẹ và cô con gái. Hai mẹ con họ lấy cái bình bát cổ gia truyền ra, muốn đổi lấy ba viên trân châu của người cậu.

Người cậu dùng con dao cạo đi lớp vỏ bên ngoài của chiếc bình bát cổ, phát hiện nó là một chiếc bình bát bằng vàng. Nhưng người cậu này gian trá, đã dối gạt hai mẹ con, ông ta cố ý ném mạnh chiếc bình bát xuống đất, lớn tiếng nói rằng: “Đừng có làm bẩn tay ta!” Thật ra trong lòng là muốn ép giá, nói xong, giả bộ tiếp tục lên đường, khiến hai mẹ con kia, cảm thấy vô cùng tủi nhục.

Không lâu sau, người cháu cũng đi qua nơi này. Con gái của nhà đó, lại thỉnh cầu lấy chiếc bình bát vàng đó đổi lấy một viên trân châu. Người cháu thật thà, nói với cô rằng: Đây là chiếc bình bát vàng, giá tiền của nó vượt xa cả mấy viên trân châu. Chàng đã bỏ ra toàn bộ trân châu, báu vật của mình để đổi lấy chiếc bình bát bằng vàng đó.

Sau khi người cháu ngoại đi rồi, người cậu lại quay trở lại, muốn dùng một, hai viên trân châu để đổi lấy chiếc bình bát vàng đó. Khi ông ấy nghe nói chiếc bình bát giá trị đó đã bị một người khác đổi mất rồi, trong lòng vô cùng tiếc nuối, lập tức chạy đến bên bờ sông, dậm chân đấm ngực, hét to lên rằng: “Chiếc bình bát cổ đó vốn nên thuộc về ta mới phải! Làm tức chết ta rồi!” Ngọn lửa uất hận lên tim, thổ huyết mà chết.

Về sau, người cháu trai (tiền thân của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni) tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đã tìm được thi thể của người cậu. Chàng nghẹn ngào, buồn bã than rằng: “Dối trá và lòng tham, thật không ngờ lại khiến cho người cậu của ta mất mạng!”

Chia sẻ Truyện này