Bà chúa tuyết và cô bé mồ côi

Ngày xưa có một bác tiều phu vợ mất sớm, phải lấy một người vợ kế. Mụ có một đứa con gái riêng vừa xấu xí lại vừa lười biếng, suốt ngày chỉ ăn rồi chải chuốt. Bà vợ thấy đứa con gái của chồng xinh đẹp, nết na nên đem lòng ghen tức. Bà bắt cô làm việc nhà quần quật, hễ sai trật một chút là đánh đập tàn nhẫn.

– Dọn dẹp nhà cửa rồi đi nhồi bột, nghe chưa ranh con!
– Nhớ giặt chậu quần áo cho tao nữa, đồ ăn hại!
Một hôm cô đang ngồi quay sợi bên bờ giếng, chẳng may tuột tay làm rơi cái suốt xuống giếng. Mụ dì ghẻ đánh cô một trận tơi bời và bảo:
– Mầy phải nhảy xuống giếng tìm cho ra cái suốt. Nếu không thì đừng vác mặt lên đây nữa.
Nhìn giếng nước sâu thăm thẳm, cô gái rất sợ. Nhưng sợ bị đánh đau quá, cô đành nhắm mắt nhảy liều xuống. Chân vừa chạm đáy giếng, cô mở mắt ra và reo lên kinh ngạc . . .
Trước mặt cô là một tòa lâu đài cực kỳ tráng lệ. Cô đi qua khu vườn tới lâu đài thì gặp một cây táo trĩu đầy trái chín.
Thấy cô, cây táo kêu to:
– Hái trái tôi đi cô bé! Chúng đã chín quá rồi.
– Được! Tôi sẽ giúp bạn ngay. Đúng là trái đã chín rồi đấy.
Rồi cô vui vẻ hái táo xếp gọn thành một đống dưới gốc cây. Cây táo rung cành cám ơn cô bé.
Đi vào tòa lâu đài tới bếp, cô thấy nhiều bánh mì đang được nướng trên lò cháy rừng rực. Thấy cô, những chiếc bánh mì gọi rối rít kêu cứu:
– Lấy chúng tôi ra, cô bé! Chúng tôi cháy đến nơi rồi . . .
– Đừng lo! Tôi sẽ giúp các bạn ngay.
Cô bé nhanh chóng lấy bánh ra để lên bàn và tắt lửa lò. Đi tới phòng khách, cô nhìn thấy một cô gái tóc trắng như tuyết đang ngồi giữa một tấm nệm bộng. Cô cúi chào và lễ phép thưa:
– Thưa cô, con xuống đây là để tìm cái suốt kéo sợi. Nếu không tìm được thì dì con sẽ đuổi con khỏi nhà.
Cô gái tóc trắng mỉm cười:
– Tội nghiệp con! Ta là Bà Chúa Tuyết đây. Con cứ ở lại đây giúp việc cho ta trong thời giant a đi vắng. Khi về ta sẽ tìm trả lại cho con cái suốt ấy, và trả công xứng đáng nếu con làm tốt việc ta nhờ.
Cô bé đành ở lại trong lâu đài. Công việc hằng ngày của cô là giũ tấm nệm bông sao cho tuyết rơi xuống thật đều. Vốn chăm chỉ, cô bé thực hiện rất tốt công việc ấy. Hơn thế nữa, cô còn thu dọn nhà cửa, lau chùi sạch sẽ các đồ vật trong lâu đài của Bà Chúa Tuyết.
Ít lâu sau, Bà Chúa Tuyết trở về và tỏ vẻ rất hài lòng:
– Con đã làm tốt những gì ta dặn, con là một bé ngoan. Hơn thế, những chuyện cần làm mà ta quên dặn, con cũng tự động làm rất chu đáo. Ta thưởng cho con: mỗi khi con nói sẽ tỏa ra hương thơm, có hai bông hồng và hai đồng tiền vàng rơi ra khỏi miệng.
Bà Chúa Tuyết còn cho cô bé một bộ quần áo đẹp. Bà trả cô cái suốt rồi bảo cô nhắm mắt lại. Thoáng chốc, cô bé thấy mìnhđứng ở bờ giếng quen thuộc của nhà mình.
Ở nhà, mụ dì ghẻ tưởng cô đã chết. Nay thấy cô trở về xinh đẹp hơn xưa thì tức tối gầm lên:
–     Mầy đi những đâu mà bây giờ mới về. Lại còn đánh cắp của ai được bộ áo quần thế hả?
–     Thưa dì . . .
Cô bé vừa mở miệng “Thưa dì . . .” thì hai bông hồng và hai đông tiền vàng rơi ra khỏi miệng trước sự sững sờ của bà dì ghẻ. Lại có mùi thơm thoang thỏang tỏa ra xung quanh cô. Bà ta liền ngon ngọt hỏi cô bé điều gì đã xảy ra với cô.

frozen-06-db147
Biết được đầu đuôi, mụ gọi con gái dặn giả vờ làm rơi suốt và nhảy xuống giếng tìm. Cô này y lời mẹ. Quả nhiên cô ta gặp tòa lâu đài ở đáy giếng. Cô ta bước vào vườn và gặp cây táo trĩu đầy trái chín đang đung đưa cầu cứu.
– Hái trái giúp tôi đi. Trái chín cả rồi cô bé ơi!
– Hứ! Còn lâu! Tao xuống đây không phải làm đầy tớ cho chúng mày sai bảo.
Những chiếc bánh trong lò cũng rối rít gọi cô ta:
– Lấy chúng tôi ra, cô bé ơi! Chúng tôi cháy đến nơi rồi đấy!
– Hừ, tao xuống đây đâu phải để làm những công việc bẩn thỉu giúp chúng mày.
Cô cũng gặp Bà Chúa Tuyết và được bà giao việc. Nhưng bà vừa đi, cô lăn ra ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy, cô vội vàng chụp tấm nệm bông giũ lấy giũ để làm bông tuyết bay tung tóe . . . Rồi lại ngủ tiếp. Chừng thức giấc thì nằm mơ mộng việc mở miệng tỏa hương thơm cùng hoa hồng thật là quyến rũ. Cô nghĩ tới tiền vàng và tự nhủ phải nói cho thật nhiều để được chóng giàu sang. Ôi thật tuyệt vời! Cô chỉ để thì giờ làm qua loa công việc Bà Chúa Tuyết giao phó.
Khi bà trở về, cô vội đòi tiền công:
– Bà hãy cho tôi nói ra nhiều tiền vàng đi. Tôi đã làm xong việc cho bà rồi đấy!
– Mi là một con bé hổn láo, xấu bụng, tham lam, và lười biếng. Mi sẽ được trả công xứng đáng: mỗi lần mi nói ra, sẽ chỉ có cóc nhái và rắn rết bò ra từ miệng hôi thối của mi.
Từ đó mẹ con bà dì ghẻ phải trốn vào rừng sâu. Còn cô gái nết na sống với cha vô cùng hạnh phúc.

Chia sẻ Truyện này