Sự tích nước biển mặn

truyen co tich

Ngày xưa,từ rất lâu rồi,có một chàng trai nghèo sống bên bờ biển. Ngày đó biển êm đềm, trong xanh và phẳng lặng, nước biển dịu ngọt không có những con sóng xô bờ. Chàng trai sống bằng nghề đánh cá, chàng làm việc rất chăm chỉ từ sáng sớm tới đêm khuya, những giọt mồ hôi của chàng tuôn rơi xuống biển khơi hòa cùng nhịp kéo lưới. Biển xanh thương tình nên đã rộng lòng cho lưới của chàng đầy ắp cá, thế nhưng nghèo đói vẫn theo chàng quanh năm dù chàng có đánh bắt được bao nhiều cá đi chăng nữa, bởi mọi của cải mà chàng làm ra đều bị tên Chúa đất tham lam vơ vét hết, cả một vùng đất rộng lớn nằm dưới quyền cai trị hết sức tàn bạo và độc ác của hắn, không những chàng trai mà mọi người dân đều chịu khổ cực lầm than. Theo lệnh của hắn, đám tay chân và quân lính đã gây ra biết bao cảnh máu chảy đầu rơi cho những người dân nghèo vô tội.Lòng căm hận chất chồng, nhưng mọi người chỉ biết kêu trời mà chẳng biết kêu ai, những tiếng kêu ai oán vang tới tận trời xanh.
Rồi chàng trai đến tuổi trưởng thành,chàng xin cưới một cô gái cùng cảnh ngộ với mình. Hai vợ chồng sống với nhau thật hạnh phúc. Chàng trai ngày ngày vác lưới ra biển còn người vợ hiền lại cặm cụi bên khung cửi không phút ngơi tay. Cuộc sống vất vả, cực nhọc nhưng rất hạnh phúc đang trôi đi thì một ngày tai họa giáng xuống đầu hai người. Đó là một ngày khi vợ chàng đang phơi tơ dưới nắng thì Chúa đất đi qua, lập tức vợ chàng lọt vào mắt hắn. Hắn tức tốc trở về dinh và ra lệnh cho tất cả quân lính đi bắt vợ chàng về làm thiếp dù trong tay hắn đã có rất nhiều đàn bà con gái của những gia đình nghèo khó bị bắt về vì không trả được nợ . Đám quân lính ầm ầm kéo đi, thấy bọn chúng kéo về phía ngôi nhà chàng trai, mọi người biết có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Thấy đám quân lính kéo tới nhà mình chàng trai vội hỏi .
– Dạ bẩm,chẳng hay các ngài tới nhà tôi có chuyện gì vậy ạ ?
Đám quân lính nói:
– Chúa đất có lệnh cho bọn ta đến để đưa vợ ngươi về làm vợ lẽ, ngươi mau bảo vợ ngươi thu xếp để bọn ta rước về, kẻ nào chống lại sẽ phải chết .
Nghe những lời nói vô lý đó như sét đánh ngang tai. Chân chàng không đứng vững được nữa, trời đất như quay cuồng trước mặt.Chàng không ngờ tai họa kia lại ập xuống gia đình mình nhanh đến vậy. Nhưng quyền lực ở trong tay của kẻ bạo tàn thì những chuyện như thế này có lạ đâu. Vợ chàng nghe những lời nói đó nàng hoảng sợ gục vào vai chàng khóc nức nở, chàng trai đứng lặng câm, lòng chàng tê tái. Chàng biết rằng lời của Chúa đất ban ra có uy lực ghê gớm nhường nào, chỉ có hai con đường hoặc nghe theo hoặc phải chết. Nếu nghe theo thì sẽ phải chấp nhận tủi nhục, đắng cay nhưng còn có cơ hội gặp nhau, còn chống lại thì chắc chắn sẽ phải xa nhau vĩnh viễn. Suy nghĩ hồi lâu chàng mới đứng lên được để bảo đám quân lính.
– Thôi thì một ngày nên nghĩa trăm năm, vợ chồng tôi đã sống với nhau qua bao ngày, nay trời không cho vẹn được câu thề, phận thân sâu cái kiến còn biết làm gì hơn.Chỉ xin các ngài cho được đoàn tụ nốt đêm nay rồi sớm mai chia tay cũng chưa muộn.
Nghe những lời nói đó của chàng, vợ chàng hoảng hốt nói:
– Chàng ơi, vợ chồng ta có câu thề mãi mãi không xa cách nhau , sao chàng lại nói vậy làm đau lòng thiếp. Cả cuộc đời này thiếp chỉ có mình chàng thôi, nếu có kẻ nào ngăn cách đôi ta , thiếp thà chết chứ không khi nào để cho thân này chịu nhục .
Chàng trai nói:
– Đừng nói thế nàng ơi, đây là số phận thử thách đôi ta, nếu chết đi chẳng nhẽ chúng ta đầu hàng số phận ư. Trên đời này có sức mạnh bạo tàn nào mà tồn tại dài lâu được đâu. Nàng hãy tin rằng ngày đoàn tụ của chúng ta sẽ chẳng cách xa đâu, khi đó chúng ta làm lại cũng chưa muộn .
Nghe chồng nói thế nàng chỉ còn biết khóc không nói được lời nào. Đợi cho vợ nguôi ngoai thổn thức, chàng bảo đám quân lính.
Phiền các ngài về bẩm với Chúa đất cho, đằng nào hôm nay trời cũng tối rồi.
Bọn lính nói:
– Thôi được, nể tình vợ chồng ngươi bọn ta cho hẹn tới sớm mai. Ngày mai đích thân Chúa đất sẽ tới đây, liệu mà bảo vợ ngươi ăn mặc cho gọn gàng vào đấy . Đừng nghĩ tới việc chạy trốn, ngưới của ta ở quanh đây, còn chuyện gì tối nay nói nốt đi .
Bọn chúng bỏ đi, hai vợ chồng đứng nhìn nhau chết lặng. Chàng trai đau khổ khi nghĩ rằng chỉ còn đêm nay thôi là phải xa người vợ thân yêu, có ai hiểu được tâm trạng của chàng lúc này đây. Ngoài kia biển vẫn êm đềm yên ả mà sao bão tố lại nổi trong lòng chàng, và rồi chàng cứ thế bước đi trong tiếng gió ù ù bên tai.Chàng trai đi ra biển, biển vẫn phẳng lặng như tờ. Chàng ngồi xuống mép nước , hai chân thả xuống làn nước đã chuyển sang đen thẫm của màn đêm.Những giọt nước mắt chảy dài mặn môi hòa vào biển khơi. Cứ thế chàng ngồi rất lâu, màn đêm vây quanh, từng cơn gió ngoài khơi xa thổi vào , cái lạnh bất giác làm chàng rùng mình.
Bỗng từ phía ngoài khơi xa, hay đúng hơn là từ trong lòng đại dương, một giọng nói trầm ấm cất lên hòa trong tiếng gió.
– Con thân yêu, đừng sợ, ta là Thần biển đây, ta cảm nhận được vị mặn mòi từ dòng nước mắt của con, có điều chi ưu phiền mà con khóc vậy ?
Chàng trai giật mình hoảng sợ, nhưng cố trấn tĩnh lại được chàng thưa:
– Dạ, thưa Thần biển, có người muốn mang đi người mà con thương yêu nhất, đó là vợ của con, còn kẻ muốn đem vợ của con đi là Chúa đất, một kẻ rất lắm uy quyền. Nếu ai chống lại người đó sẽ phải chết, nhưng con nghĩ chúng con không thể chết được, chúng con phải sống thì mới còn có thể gặp lại nhau. Sáng mai đây là chúng sẽ mang vợ của con đi, con không biết phải làm thế nào nên ra đây ngồi khóc.
Thần biển nói:
– Ta biết con là người thật thà chăm chỉ, những giọt mồ hôi mặn chát của con có ngày nào không hòa vào trong ta đâu, ta đã cho con rất nhiều cá, nhưng con mãi nghèo khổ bởi những kẻ muốn đem vợ của con đi kia đã cướp hết công sức của con rồi còn đâu nữa.Chúng đâu có biết đến vị mặn của những giọt mồ hôi mà con đã đổ vào trong ta, chúng quen sống trên những giọt mồ hôi, máu và nước mắt của những người dân hiền lành chất phác . Ngày mai, trước khi chúng đem vợ của con đi, con hãy nói với chúng cho vợ chồng con được uống ngụm nước mặn mòi của biển khơi trước khi chia tay, lúc đó ta sẽ giúp con.
Nghe những lời Thần biển nói , chàng trai ghi nhớ trong lòng, chàng quay về khi sương khuya ướt đầm vai áo. Đêm đó vợ chồng chàng không ai bảo ai, họ ngồi im lặng bên ánh đèn leo lét, bao điều muốn nói nhưng cứ tắc nghẹn trong cổ không nói thành lời, chốc chốc mới nhìn nhau, ánh nhìn ngấn lệ .Chàng trai nhớ lời Thần biển dặn dò nhưng trong lòng hồi hộp lo âu nên chẳng an ủi vợ được điều gì, thấm thoắt đã tới canh tư, trời bắt đầu tảng sáng. Mỏi mệt họ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Bình minh đã bắt đầu ló rạng phía đằng đông, mặt trời nhô dần từ trong lòng đại dương, tia nắng xóa tan đi u ám của màn đêm đen tối kéo dài, báo hiệu một ngày mới rực rỡ nắng vàng . Biển vẫn trong xanh một màu xanh yên ả. Chợt tiếng trống, tiếng chiêng vang lên ầm ĩ trên con đường dẫn về phía nhà chàng trai.Hai vợ chồng cùng bừng tỉnh bởi những âm thanh chát chúa trước nhà. Chúa đất từ trên kiệu đôi bước xuống nhìn quanh một lượt rồi quát lớn.
– Chúng mày đâu, vào nhà lôi cổ vợ chồng nó ra đây cho ta.
Đám quân lính chưa kịp ập vào thì hai người đã từ trong nhà bước ra, vừa trông thấy vợ chàng Chúa đất quát bọn lính .
– Chúng mày chết hết cả rồi hay sao mà còn đứng im ra đấy, đưa con này lên kiệu mau lên.
Bọn chúng xô tới định đem vợ chàng đi, chàng trai vội nói:
– Dạ bẩm Chúa đất, con biết rằng dù thế nào thì Chúa đất cũng mang vợ của con đi, rồi đây không biết sống chết ra sao. Vậy trước khi từ biệt xin cho vợ chồng con cùng ra biển uống ngụm nước mặn mòi của biển khơi để nhớ về những ngày tháng gian nan nhưng cũng rất yên vui của chúng con, lúc đó chia tay cũng chưa muộn .
Nghe đến đây Chúa đất và đám quân lính cười ầm cả lên cho rằng chàng quẫn chí mới có ý nghĩ điên rồ là nước biển mặn. Chúa đất nói:
– Được, ta sẽ cho bọn ngươi cùng uống với nhau ngụm nước biển cuối cùng để mà thưởng thức nước biển mặn.
Nói xong hắn phá lên cười man rợ. Hai vợ chồng chàng đi ra biển, Chúa đất và đám quân lính đi theo sau. Ra tới biển khơi chàng trai nắm tay vợ bước xuống làn nước trong xanh, bọn Chúa đất đứng trên bờ cười đắc ý.
Biển xanh vẫn phẳng lặng như tờ. Chàng trai cúi xuống vục tay vào làn nước trong xanh, vợ chàng cũng làm theo. Những giọt nước đầu tiên chạm vào môi, vị mặn nồng của nước biển thấm qua môi và ngấm vào lưỡi.Một cảm giác thân quen ùa về, vị mặn thân quen từ những ngày còn bé thơ, đó là vị mặn của giọt mồ hôi lao động, của những dòng nước mắt khổ đau đã gắn bó với họ từ lâu.
Đứng trên bờ Chúa đất hỏi to:
– Thế nào, nước biển mặn chứ ?
Chàng trai đáp:
– Dạ bẩm, nước biển mặn lắm ạ, không tin các ngài xuống uống thử mà xem .
Chúa đất cười to bảo đám quân lính:
– Thế nào, chúng mày xuống uống nước biển mặn với nó chứ .
Đám quân lính cùng cười to rồi chạy xuống sát mép nước,chúng cho tay vục nước biển cho vào miệng, nhưng bỗng chúng phun phì phì ra khỏi miệng, mặt nhăn nhó kêu:
– Mặn quá , mặn quá, sao kỳ lạ vậy, nước biển lại có vị mặn.
Trên bờ thấy đám quân lính của mình cũng kêu nước biển mặn, Chúa đất gầm lên quát .
– Im ngay, cả đến chúng mày cũng dám đánh lừa tao sao .
Bọn quân lính vội nói:
– Dạ bẩm, chúng con đâu dám đánh lừa ngài, dạ bẩm quả đúng là nước biển rất mặn ạ.
Chúa đất mặt đỏ phừng phừng xăm xăm bước xuống, hắn vục luôn vốc nước cho vào miệng nhưng rồi hắn cũng phải phun phì phì ra vì nước biển rất mặn. Mặt hắn đang đỏ gay bỗng trở lên tái mét , và rồi lại đỏ gay lên lập tức. Hắn gầm lên.
– Không, không thể có chuyện lạ như thế này được, trời đất, biển khơi này là của ta, không bao giờ có chuyện đó xảy ra trên đất của ta được. Hãy bắt ngay hai vợ chồng thằng đánh cá kia về để cho ta hỏi tội.
Đột nhiên có tiếng ầm ầm từ nơi nào đó vọng lại, âm thanh đó mỗi lúc một to hơn và từ trong lòng đại dương một cột nước khổng lồ trào lên phá tan sự tĩnh lặng của biển cả. Tiếp theo đó là những cột nước nối tiếp nhau như những bức tường xô vào bờ. Chúa đất và đám quân lính cuống quýt chạy lên bờ, nhưng những con sóng đã nhanh hơn đổ trùm xuống đầu bọn chúng và cuốn chúng ra khơi xa. Chỉ có hai vợ chồng chàng trai không chạy, họ đứng ôm chặt lấy nhau, mắt nhắm lại mặc cho bão tố bên tai. Họ cứ đứng như thế rất lâu, khi không còn nghe thấy tiếng ầm ầm nữa mới từ từ mở mắt ra,hai vợ chồng chàng trai vô cùng sửng sốt thấy mình vẫn đứng trên bãi biển mà không bị ngọn sóng cuốn đi, nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng của Chúa đất và đám quân lính đâu. Hai vợ chồng chàng trai hiểu rằng biển xanh đã trừng phạt kẻ tham tàn độc ác .
Từ đó vợ chồng chàng trai và mọi người dân đều được sống cuộc sống thanh bình, hạnh phúc, ước mơ bao đời nay mới trở thành sự thực. Nhưng cũng từ đó Biển xanh không còn phẳng lặng như xưa được nữa mà luôn có những con sóng xô bờ ngày đêm không dứt, và nước biển cũng không còn dịu ngọt như trước nữa.
Thời gian trôi đi, chàng trai ngày nào nay đã trở thành ông già, sống sum vầy trong gia đình đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Một ngày đẹp trời đứa cháu nắm tay ông dạo chơi trên bãi biển, xa xa ngoài khơi những con sóng trào lên xô vào bờ rồi lại cuốn ra khơi xa. Bất chợt đứa cháu hỏi ông:
– Ông ơi, những con sóng kia có từ khi nào hả ông?
Trầm ngâm một lát ông đáp:
– À, nó có từ khi nước biển bắt đầu mặn cháu ạ .
– Thế tại sao nước biển không mang vị ngọt mà lại mang vị mặn hả ông ?
Xoa nhẹ mái đầu cháu, ông trả lời .
– Bởi vì có biết bao nhiêu giọt mồ hôi , nước mắt của những người lao động cần cù, chăm chỉ đã hòa vào biển khơi nên nước biển mang vị mặn cháu ạ.

Nguồn: Sưu tầm

Chia sẻ Truyện này