Truyện song ngữ: Trạng Quỳnh

Xem Thơ Quỳnh

Lúc Quỳnh còn nhỏ, thường đi đò qua sông để đến nhà thầy học. Nhiều lần Quỳnh không có tiền. Người đàn bà tốt bụng, lại biết Quỳnh chăm học,nên cứ cho Quỳnh đi ,không lấy tiền đò. Lớn lên, Quỳnh không học thầy đồ ở làng nữa mà ra học ở Kinh Thành, rồi Quỳnh đỗ đạt làm quan. Một hôm Quỳnh trở về thăm làng .

Người đàn bà năm xưa vẫn còn chèo đò ngang qua. Gặp lại nhau mừng rỡ, hai người chuyện trò. Bà kể cho Quỳnh nghe những chuyện xảy ra trong làng từ ngày Quỳnh lên Kinh Đô, rồi kể chuyện con trai bà đã đến tuổi thành hôn nhưng gia đình nghèo không có đủ tiền lo đám cưới.

Quỳnh nhìn ra cồn đất nhỏ ở giữa sông và nảy sinh 1 ý định để trả ơn người lái đò nghèo đã giúp đỡ chàng ngày trước. Quỳnh bảo bà hãy sai con trai ra dựng 1 chiếc lều nhỏ trên cồn

Khi lều dựng xong, Quỳnh lập mẹo phao tin đồn. Và lập tức khắp nơi đồn đại rằng quan lớn Trạng Qùnh về thăm quê, dựng lều ở cồn cát giữa sông để làm thơ và niêm yết thơ ở đó cho mọi người đến xem.

Tin đồn lan nhanh khắp vùng, thiên hạ nô nức tìm đến xem thơ. Người lái đò tất bật hơn bao giờ hết vì ai nấy muốn đến xem thơ Quỳnh đều phải đi đò. Đi đò đến nơi người ta thấy treo độc một câu “Tiên Sư Thằng Nào Bảo Thằng Nào!”

Biết là bị Quỳnh lừa nhưng, nhưng vì xấu hổ nên khi về có ai hỏi, người nào cũng trả lời vẻn vẹn : “Ra mà xem”.,

Thế là thiên hạ càng thấy lạ, càng đổ xô nhau ra xem.

Được mấy hôm, Quỳnh đến gặp người lái đò và nói :

-Mấy hôm nay chắc bà kiếm đủ số tiền lo cho đám cưới của con trai rồi chứ !  Thôi, bảo nó ra cồn dỡ lều chở tranh tre về .

ENJOY QUỲNH ‘S POEMS


When Quỳnh was young, he had to cross the river in a small, three-plank ferryboad to go to school. Sometimes, he đi not have enough money to pay the low fare. The ferrywoman had a kind heart and knew that Quỳnh was a good student. When he could not pay, she let him travel free of charge.,

Quỳnh finished learning at the village school and went to the city to continue his studies. In time, he became a mandarin and one day decided to return to his village

The same woman was still rowing her ferryboad across the river. Quỳnh was sincerely pleased to see her again and asked about her family. She told him all that had happened since he left. She also let him know that her son was going to marry but that she was too poor to prepare a proper wedding.,

There was a small islet in the river and it gave Quỳnh an idea of how he could help the woman who had been so kind to him when he was young. He told her to get her son to build a small,  thatched bamboo hut on the islet.

When he hut was finished, Quỳnh started a rumor. It soon became common knowledge that the highly educated mandarin Quỳnh had returned to his native village. He was writing poems in a small hut on the islet where they would be left on display.

The rumor spread quickly around the region and many people came to view the poems. They hired the ferryboat to take them to the islet and the woman was busier than ever before in her life.

when the visitors arrived at the hut they found only one scroll on which was written one line “Damn those who tell what they saw here “.

They knew they had been tricked by Quỳnh but were afraid of losing face. When asked about the poems in the hut they would only answer, “Go and see for yourself “. More and more were curious and the ferrywoman carried more and more to the islet.

After several days,  Quỳnh went to see the ferrywoman.

– “I think you have earned enough for your son’s wedding. Tell him to dismantle the hut and take the materials home to use “.

Chia sẻ Truyện này